thôi đừng nói chuyện GHEN TUÔNG
làm gì được yêu đến thế?
có khi chỉ là ĐÙA CỢT
hoặc là GIÂY PHÚT CHƠI NGÔNG
EM đừng tin sờ-tây-tớt
toàn những chữ nhảm nhí thôi
toàn nói những lời chiều rộng
chiều sâu ANH chiếm EM rồi
em bảo người ấy “đang buồn”
hoặc là “đang ghen ghê gớm”
khi HẮN vô cùng “tởm lợm”
toàn là những chuyện bao đồng
ờ, HẮN nói “có” nói “không”
cũng chỉ là sờ-tây-tớt
ANH có kêu em “như nhợn”
chẳng qua em ngốc “như HEO”
thôi em buồn em cứ treo
mấy lời ỉ ôi fây-buk
để anh sống cuộc đời thực
ANH thề sống cả phần EM
nhưng mà em đừng có xem
lời thề “nặng như trái núi”
ai biết ngày mai HỜN DỖI
gọi đông Hà Nội quay về
Anh ghét ngày lạnh tái tê
những ngày người không BÁN nắng
UH! Thôi ANH đành LẲNG LẶNG
Bâng quơ nói chuyện LĂNG-QUĂNG