Trang chủ

TAM CÁ NGUYỆT 3

Bình luận về bài viết này

                                                Cá nguyệt ba mẹ không ngủ được

                                               Năm canh chày thức đủ năm canh

 

Cái ngủ nó mải đi chơi

Đêm cũng không về mắt mẹ

Những cơn cuộn tròn của bé

Nặng dần trong tiết thu se

 

Mẹ chẳng nằm được bên nào

Cái đau cuộn thành từng đợt

Chập chờn khi trời vừa sớm

Bên ngoài nắng sắp vàng thơm

 

Mẹ nặng nề và bì bạch

Bố bảo giống con vịt xiêm

Mẹ có những cơn chuột rút

Chuột mà không sợ mèo mun

 

Mẹ còn những cơn nóng dạ

Nghẹn lên làm đôi mắt hoa

Có lần bật thành nước mắt

Bố đành lấy tay làm khăn

 

Nhưng đó là chuyện thường thôi

Mẹ nào cũng qua chuyện đó

Mẹ nào cũng là “chuyện nhỏ”

Chỉ có Bố là hay lo

 

Tuần này Bố đi làm xa

Chỉ hai mẹ con mình nhỉ

Sắp xuân mắt đào ti hí

Xuân về hát khúc tình si

 

Năm ngoái mẹ mong mùa xuân

Năm nay còn mong hơn nữa

Con về ấm thêm bếp lửa

Con về ấm cả giọt mưa

 

Mẹ sẽ hát ru mùa xuân

Mùa hoa đào bừng khung cửa

Đón con về như lời hứa

Chuyện này kể thành chuyện xưa

TAM CÁ NGUYỆT 2

Bình luận về bài viết này

Những ngày nắng lửa

Mẹ khó chịu ngay cả trong giấc ngủ,

Nhọc nhằn

Nắng rát bỏng cả vòng xe giữa trưa tròn bóng

Hà nội ngày gắt gỏng – ngày trầy trật, héo mòn

Mẹ ít nói hẳn đi, cơn buồn ngủ gục lên mi nặng trĩu

Bố đốt vàng mảng tường ban công bằng khói thuốc bâng khuâng

Những ngày ngóng trông, nghe rõ tiếng thời gian nhích từng bước một

Trái tim mẹ và cả dưới trái tim từng ngày đảo lộn

Mẹ hiểu 27 năm xưa ngày Bà ngoại ngóng chờ

Hà nội hôm nay nắng xanh, đỏ mắt mờ

Con đường vắng nắng trải vàng lênh láng

Đã chiều muộn mà nắng chưa mất dạng

Cơn mệt mỏi được đà đi hoang.

Những ngày nắng lửa

Thấy con cựa mình bình yên đến thế

Thấy tình yêu mênh mông vô kể

Những nhọc nhằn hóa hư không

Thời gian đo bằng ngóng trông

Tình yêu thành tất yếu

 

Những ngày nắng lửa

Cháy lên bằng yêu thương

TAM CÁ NGUYỆT 1

Bình luận về bài viết này

Cái ngủ ở đâu về đấy

Gõ cửa chạy ùa vào nhà

Ôm chầm quấn vào chân mẹ

Cả ngày không buông tay ra

 

Cái ngủ theo mẹ đi làm

Đậu lên mặt bàn, latop

Vòng tay ôm vào cổ mẹ

Thầm thì kể chuyện mơ hoa

 

Cái ngủ thơm lên tóc tơ

Thơm lên cả ngày dài dặc

Rắc ngàn ngàn hạt mưa nắng

Đưa mẹ vào trời sao trăng

 

Thế nên Bố phải quét nhà

Sau đó giặt đồ, đi chợ

Mắc màn ru cho mẹ ngủ

Gật gù “ơi gió mùa thu…”

 

Cái ngủ mày ngủ cho ngoan

Đừng ru mẹ rồi lại quấy

Nhìn Bố bộn bề, hớt hải

Mẹ thương từ tận sớm mai

 

Mẹ sẽ ru cái ngủ ngoan

Chờ ngày bông hoa bung nở

Con yêu mẹ thì ngoan nhé

Cái ngủ về ngủ cho ngoan

TRÒN

Bình luận về bài viết này

(Tặng Mình, người yêu trọn kiếp người của em)

 

Mình ơi đã một năm tròn đấy

Và đủ tám mùa cho yêu thương

Lòng Mình vẫn sạch như trang giấy

Hứng nắng bên song vạt hao gầy

 

Mình đã dắt Mình qua đau thương

Rũ sạch phong trần trong đáy gương

Lòng Mình trong quá, thăm thẳm quá

Nghìn thu ngoảnh lại tịnh không nhòa

 

Mình đã thương nhau tận kiếp nào

Để lòng không gợn chút chênh chao

Mùa thu cũ vỡ trong bóng nắng

Mình gặp được mình mộng thanh tao

 

Cứ tưởng mùa thu đã gãy đôi

Mình về tô thắm lại đôi môi

Chắp cho mùa vỡ vàng lộng phố

Mình biết lòng yêu giác ngộ rồi

 

Đếm để làm gì lịch dương gian

Nghìn thu tình đã hóa suối ngàn

Và lòng yêu đó không cần tỏ

Bởi tình nặng đủ tự tình mang

 

Mình ơi đã một năm tròn chặn

Tình vẫn nguyên sơ tự ngàn thu

Mấy người kiếp trước bên chi mộ

Luân hồi hội ngộ kiếp trần du

GƯƠNG VỠ

Bình luận về bài viết này

Ai tiếc làm gì gương vỡ cũ

Chỉ lòng không đủ chữ phôi pha

Ai lỡ đoạn đành giường chiếu lạ

Cho sầu ai cạn chén phong ba

 

“Vẫn biết là em chẳng trở về …”

Nên lòng đã chết những đam mê

Anh đi từ độ mùa thu ấy

“Vẫn biết là em chẳng trở về …”

 

Em ngóng chờ gì, ai chẳng mong

Bụi mờ gương ảnh, mục phủ song

Má hồng mấy độ dành son phấn

Nên biết em đi, chẳng thể về

 

Đừng tiếc làm gì một mùa thu

Lá vàng rơi ngập cả lời ru

Em ơi, lòng anh giờ đã cũ

Nên mới vì em, chẳng trở về

 

Ai góp dùm em những mảnh gương

Gói vào nhung nhớ với yêu thương

Trả vào xác pháo hồng tan vỡ

Có kẻ từ xa tiễn bụi mờ

CHUYỆN CŨ

Bình luận về bài viết này

Cái buồn rũ rượi

Câu chữ buồn theo

Ném đá ao bèo, làm sao thành sóng

 

Lưng chừng em: già – trẻ

Thừa dại – đủ khôn

Không đủ bồn chồn

Cho thành tình lạ

Không đủ sắt đá

Gạt phăng cho qua

Đành là cánh hoa

Trôi theo dòng nước

 

Lưng chừng anh: cũ – mới

Đủ dại – thừa khôn

Hết tuổi trốn tìm

Đứng im, tìm, đợi

Không còn bối rối

Ngọt ngào đầu môi

Không đủ bồi hồi

Môi mềm tóc rối

 

Cái buồn rũ rượi

Xuân – hạ – thu – đông

Lời ru theo chồng, gió vào nhà trống

BA NGƯỜI

Bình luận về bài viết này

Mùa cưới về

Thiệp đỏ tay

Thu hao gầy

Sương lạnh giấy

Người bên ấy

Có về không?

Người theo chồng

Sao cô lẻ?

Chiều quạnh quẽ

Kẻ thứ ba

Hút đường xa

Ba bóng lạ

ÁM TƯỞNG

Bình luận về bài viết này

Mình cầm cuốc đào mồ chôn Quá khứ

Quá khứ khúc khích cười vắt vẻo trên cây

Quá khứ treo ngang bầu trời, trên những ngả đường vắng đó đây

Chỉ Quá khứ và Hôm nay là thật

Ai bảo thời gian xóa mờ được tất ?

Thế thì lòng sao phải phân vân

Mình cứ dấu đi, cứ dấu đi đến tận đâu?

Quá khứ không màu đi đâu chẳng gập

Là bất chợt thấy một người quen nhưng cố tình chẳng nhận

Là cả bầu trời trong đáy mắt nâu

Người ta chôn rất sâu,

Nhưng Quá khứ nào có chết được đâu

Thi thoảng trong giấc mơ người ta còn giật mình tỉnh giấc

Thi thoảng quờ tay sang một nửa giường rất thật

Để thở nhẹ lòng và nhủ rằng “đâu phải thánh nhân”

Thì cứ mặc kệ đi, chẳng mất công chôn dấu làm gì

Có đôi mắt nào nhìn sâu hơn được thế

Không có phiên tòa nào bắt người ta tuyên thệ

Đào lên!

Thì cứ nhẹ lòng cho tĩnh lặng thêm

Mình ám tưởng cho lòng thôi dậy sóng

Mình ám tưởng cho tâm bất động

Quá khứ đứng bên đường, Hôm nay thật mà thôi

Thì cứ bước đi cho “em về tinh khôi”

Đường nắng mới, con đường không vội

Gió nhẹ nhàng nên tóc không bời rối

Quá khứ ngượng ngùng, Quá khứ sẽ xa xôi

Và bên em, bên em vẫn có tôi …

 

MỘC

Bình luận về bài viết này

Miếng bánh gặm dở

Con chuột bỏ đi đánh đổ chiếc đèn dầu

Thời này, gì cũng có

Người ta lên mạng đọc những cái

1 nhà văn trẻ trung, nhiệt tình cau mày gọi là “đồ khỉ gió”

Tạp nhàm ba cái chuyện lăng nhăng

Văn chương là gì? Câu hỏi lạnh băng

Quất thẳng vào trái tim những hộp hồi vô nghĩa

Cuộc đời nhoẻn cái cười mai mỉa

Ném vào đòi hỏi vô duyên

Những câu chữ lên cơn điên

Sắp hàng thành cơn mưa đá

Chẳng thể nào khiến chiếc gai cong mềm như lá

Nên trái tim – đau thương thật thà

Người ta đánh mất mình trong những quẩn quanh

Một ai đó có thể đánh mất mình trong nỗi đau vô duyên về những điều trần tục

Nơi lặng im – nơi trái tim có điều gì thôi thúc

Gỗ mục, nảy mầm

 

MÙA VỀ

Bình luận về bài viết này

Mùa sang rồi đấy

Mùa về động đậy

Chín trái thị vàng

Mùa trong bịch cốm

Thơm mùi tay ngoan

Mùa trên ông Trăng

Trái cam đỏ rực

Mùa về thơm nức

Bánh ngày Trung Thu

Mùa về lời ru

Mẹ “à ơi” hát

Mùa là se mát

Giọng cười của Cha

Mùa về bao la

Ánh nhìn Bà ngoại

Mùa là ngai ngái

Dáng con trở mình

Mùa là bình minh

Mẹ chờ con đến

Tình yêu không mệt

Dù gần – dù xa

Mùa là bao la

Đựng trong mầm hạt

Chờ ngày thơm ngát

Mùa thành nụ hoa

Older Entries