Đi ngang qua những ngôi nhà đẹp
Cái bản mặt chúng ta phô ra hằng ngày đẹp đẽ, diễm tình, thu hút, ỡm ờ
Chắc chắn cũng như mình 90% các bạn đi qua phố Chùa Bộc, Thái Hà chỉ nhìn tầng 1 nơi
… các cửa hàng thời trang bày ra chật kín váy áo màu sắc, lụa là
… ma-nơ-canh giả nữ bận váy dạ hội đính kim sa thướt mướt, bận váy voan tung bay
… ma-nơ-canh giả nam bận đồ nam cá tính, vest thanh lịch …
… Bạn chỉ nhìn bảng hiệu 3D in chữ nổi bật, màu sắc bắt mắt, đèn led nhấp nháy.
… Bạn nhìn những cửa kính trong suốt phản chiếu ánh đèn sáng vàng ấm áp như một thế giới diễm lệ của giả ngọc, giả hoa, giả người …
… Bạn nhìn những người mua hàng thảnh thơi lựa đồ ren, đồ thêu, đồ voan tung bay những sắc màu cuốn hút.
… Bạn nhìn thấy một góc sinh động của Phố-thời-trang rộn ràng lan tỏa sức sống.
Chuyện này là hết sức bình thường vì mình cũng toàn làm thế. Việc này khiến mình nhớ lại tập truyện “Ở lưng chừng nhìn xuống đám đông” của anh Nguyễn Vĩnh Nguyên bị cấm xuất bản cách đây không lâu, cá nhân mình thích đọc những cái anh ta viết, nó thực sự là cách nhìn thẳng thắn không khoan nhượng và cái-cuộc-đời trần trụi và thô thiển này. Nó là cái sự “buồn đái” (mà nhiều người cho rằng nên nói là “buồn tiểu” cho đỡ mất dạy) của anh chàng kia khi đứng trước di sản văn hóa Phố cổ mà phải nín nhịn đến mức chẳng thể nghĩ được gì ngoài cái bàng quang căng cứng muốn nứt ra rồi thì trong cái sự thanh lịch, trong khi người vợ sắp cưới băn khoăn một nỗi niềm gốc gác hoài cổ (chẳng rõ mình là người Tàu, người Nhật, hay người gốc Bồ) thì chàng đành thăng hoa trong một cơn đại hồng thủy lênh láng qua ống quần jean. Nó thực sự là cái phòng tân hôn đầy nhóc gián trên trần nhà, cái phòng bé xinh có điều hòa, gối chăn trắng mềm thơm tho (mà mẹ chàng suốt ngày ngâm giặt omo) đã qua từng thời kỳ tân hôn của gia đình tứ tử nhà chàng giữa một “tháng năm nóng”. Cái phòng mà bố mẹ chàng cứ nhất định là phải tân hôn trong đó cho không đi trật gia quy, truyên thống là thế rồi.
… Và cái dãy hàng thời trang dài bất tận trên Phố Chùa Bộc kia cũng hào nhoáng như bản mặt cuộc sống này. Cái bản mặt chúng ta phô ra hằng ngày đẹp đẽ, diễm tình, thu hút, ỡm ờ. Chẳng phô cái bản mặt đấy ra thì làm sao cô có chồng? làm sao người ta dám rước “quả bom nổ chậm” nhà cô đi để người nhà cô được dịp tỏ ra bịn rịn với cô nhưng trong lòng thì sướng phát rồ lên “tống được cái của nợ đi rồi”. Tóm lại là mấy ai ở lưng chừng như ông Nguyên mà nhìn xuống đám đông được? ông phải chết quách đi, ông phải thoát xác ông mới nhìn được xuống, nếu không ông có ngóc đầu lên cũng bị dìm xuống, lôi xuống, dí xuống không bay được lên đâu. À, vậy thì người-nông-rân (theo cái cách cánh trẻ giờ tự nhận mình) nghĩ ra rồi, mình phải nhìn lên chứ còn sao nữa. Từ tận cùng, càng sâu càng tốt anh nhìn lên sẽ chẳng có thằng nào định dìm anh xuống cả, chúng nó bận nghĩ anh đang bị chúng đạp lên, dẫm lên, giờ thì anh có ngước nhìn lên, giơ đôi bàn tay ra chúng sẽ nghĩ là anh cần cứu, anh cần thương. Ai nỡ dúi anh sâu hơn? Dẫm cho anh cái nữa thì chúng chẳng hóa ra là mọi rợ, mất nhân tính, đồ khốn nạn, quân xấu xa, vô cảm, vô nhân đạo … (khỉ gió con lăn gì gì nữa nhỉ – lời của Thu Nguyễn)
Cả một dãy phố người đàn ông chèo cột phóng xe vù vù chở mình chân bắt chéo ngồi ngay ngắn đằng sau. Mình bận đồ đen (để dấu sự thừa cân của một gia đình có vẻ thừa ăn hoặc là ăn quá nhiều chất hóa học bị tẩm độc bởi dân ta, bởi dân Tàu, bởi chẳng tìm được cái quái gì trong trẻo), tay ôm hờ eo chàng, chân bắt chéo cổ ngỏng hẳn lên ngang giời để ngắm nhìn thỏa thích những tòa nhà đẹp trên phố Chùa Bộc. À, điều này mình mới phát hiện ra nhá, trước giờ mình chăm chú nhìn vào tầng 1, tầng 2 nơi bày biện cửa hàng thời trang, nơi áo váy bay vút lên cùng ý tưởng đã được đóng dấu “cũng phải từ 500k trở lên” mà thèm thuồng. Vậy thì bên trên kia, càng lên cao mỗi tầng nhà ít người dùng, biển quảng cáo không phủ đến là tường cũ rêu phủ hoặc bong tróc thảm hại, màu sắc lộn xộn, hình thù tùy ý. Cũng có lầu có người ở nhưng bồn hoa cũng cỏ hóa vàng rũ từ lâu, thi thoảng thò ra một cái sào mắc đồ mới giặt nước còn tong tong giỏ giọt xuống hè đường (những ngày u ám này có lẽ người ta mặc nhiên xem là giọt mưa đọng lại, lỡ có rơi vào bánh mì kẹp xúc xích thì cũng không phải lo nghĩ gì cả), có vài nhà rèm cửa kéo gần kín, loại rèm cũ chỉ để che bớt nắng, mốc thếch, phai màu. Cái sự xập xệ này khiến người ta tưởng là đi vào một thời kỳ hoang tích rõ ràng. Cả một dãy phố hoang tích từ tầng 2, tầng 3 trở lên. Thế mà bấy lâu mình không để ý. Cơ mà hoang tích này cũng có hồn lắm. Đó là sự-thật. Sự thật đơn giản là con người ta chỉ trang hoàng cho vẻ bề ngoài sáng sủa, dễ coi và thu hút ánh nhìn. Còn phần trên cao kia, nhìn chéo lên như chạm vào mây trời đã bị bỏ quên hoàn toàn. Cũng chẳng khách hàng nào phàn nàn rằng nó xấu xí, người ta có chú ý đâu, chẳng cửa hàng nào bày hàng lên đến tầng 4, tầng 5, tầng 6 … cả, mệt quá, ai mà leo lên tới được. Chính quyền cũng chưa quy hoạch đến mức độ mà nhiều bạn đi Tây về cứ khen là chúng nó tổng thể cả khu nhà giống nhau, quá 1 ly là cảnh sát hụ còi đến yêu cầu khôi phục như cũ nên sự chắp nối, đua ra, bỏ hoang tích là chuyện thường thôi mà. Từ khoàng đó trở lên, vâng, hoàn toàn yên tĩnh.
Mình bị cuốn hút hoàn toàn vào sự việc và ngóc đầu khá cao suốt khoảng đường dài nên không để ý có 2 cô bé rất xinh đẹp, ăn mặc hợp mốt thời trang, môi tô son đỏ (có dưỡng và bóng loại không phai), tóc búi cao (chỉ đội mũ bảo hiểm cho có phép), đi xe LX màu vàng chanh (đừng thắc mắc, lúc mình ngó xuống nên vội quan sát được các đặc điểm này) đã nhìn mình một đoạn. Thấy cái mặt mình ngu quá nên các cô cười lớn cũng khiến mình giật mình
– Mày ơi, bị thần kinh hay sao í … mà cả đường cứ vươn cổ lên
– Thằng này cũng đẹp giai sao có con vợ bệnh thế …
Rồi mình cúi đầu cái rụp, nhìn hai nàng chăm chú, ngắm hai nàng say mê. À, đẹp, đúng là gái hiện đại mi cong môi đỏ má hường. Nhìn hai nàng mê lắm. Mà hai nàng tinh tế thế nhìn thấy “thằng chồng” mình đẹp giai lại còn xót cho thân chàng vớ phải con vợ dở. Mình cũng thấy khá là tự hào.
Mình gõ người đàn ông chèo cột “ủa, sao đi nhanh thế anh? Em có vội đâu”
chàng làm như mình có bệnh thật “ủa, tưởng mải ngắm chim trên trời, xuống hạ giới được rồi cơ á?”
– “ủa sao không đánh thức em?”
– “ủa, kệ em chứ, phiêu diêu ai dám đánh thức, anh còn được mấy mạng?”
Mình nhìn ngó xung quanh, ai cũng vội cả. Ây dà, thôi quay về trần thế thôi, mình lãng đãng quá. Mà, đấy, giời, cái ngấn mỡ này ngồi sau xe chàng nhìn rõ lắm nhá, lại phải nhịn ăn !
(Sáng ẩm ướt Hà Nội, 3/9/2013)