Phạm Trà và Lá
1. Về chuyện Trà (Phạm Trà)
Phạm là người bạn lâu năm của tôi. Phạm ít nói, cười cũng cẩn trọng, mỗi câu chữ đều tinh lọc rất kỹ càng mới thốt ra. Tôi hay đùa vì “lời vàng ý ngọc” nên Phạm tiếc và cho thiên hạ rất ít (dù vậy anh viết khá nhiều)
Nghĩ đến Phạm tôi thường nghĩ về Trà. Tôi nghĩ đến vị tuyết trà, phần tinh tế nhất mà đa phần người-uống-trà đều bỏ đi khi pha chế. Đó là lớp nhựa non phủ ngoài những cánh trà đã chế biến lên thành lớp phấn. Khi làm trà có công đoạn vò trà, quá trình này khiến các búp trà non bị vò tứa nhựa, việc sao trà đã tạo ra lớp tuyết trà và trở thành phần tinh túy nhất.Người sành trà không bao giờ tráng trà. Tôi không dám nhận mìn là Trà Nhân vì tôi uống không theo quy luật ẩm trà và càng không đủ tư cách thanh tao để mạn đàm trong các cuộc trà. Là người xứ trà tôi tự thấy mình hổ thẹn.
Mỗi lần tôi xách ấm chén đi pha trà cho Bố tôi thường cố tỏ ra mình vô cùng thành kính. Bố dùng loại ấm thường, trà thì hảo hạng (dù không phải loại trà đinh hảo hạng giá trên 3 triệu đồng) và Bố uống cũng dung dị. Nhưng cách người uống trà và dặn dò tôi châm nước, tráng ấm thì vô cùng cẩn trọng. Bố không dùng đến bộ bàn tre trúc mà Chồng tôi tặng ông, ấm chén cũng loại xoàng nhưng thái độ thì đáng ngưỡng mộ. Có lẽ sự trân trọng thứ máu trà của Người chính là nền tảng để tôi phải thành kính khi pha trà. Chồng tôi thật may mắn cũng yêu trà như vậy. Đó là điểm chung lớn nhất của chúng tôi. Tôi luôn đặt mình vào thời điểm uống trà của cả nhà bên bộ bàn ghế gỗ đơn giản để vững vàng trong những quyết định khắt khe của cuộc sống. Tôi không nỡ đánh vỡ những lời ngọc ý vàng của Phạm, những trân trọng dành cho Bố, Chồng của tôi và những giây phút khi hương trà Thái bay lên lưng lửng gian phòng rộng mà Con trai tôi đang chơi đùa. Cảm giác về sự thành kính, tôn nghiêm và tình yêu thương tuyệt đối ấy đã đưa tôi về lại căn nhà của mình, trong vòng tay bố mẹ và người chồng bao dung.
Đó là câu chuyện của Tuyết trà !
2. Về chuyện CÂU CÁ (Lá)
Tôi không biết từ khi nào và từ đâu mình tin tưởng Lá như người anh trai vững vàng. Bản thân Lá hay chọc ghẹo và nói mát tôi. Nhưng tôi biết Lá sẽ luôn che chở vì Lá sớm đã nhận ra phần yếu ớt con người trong tôi cứ thi thoảng lại hùng hổ xông ra trận chiến rồi quay về nhà với vô vàn vết thương chí mạng. Nhưng đó là câu chuyện ngoài lề. Tôi chỉ đơn giản được Lá dạy cách câu cá, những chuyện liên quan đến chim chóc, cá mú, cây cỏ, sỏi đá … những câu chuyện tôi đọc hoài mà đọc đi đọc lại vẫn ghen tức với Lá “vì sao hắn viết được như thế?”
Lá bắt đầu những câu chuyện của CÁ
hihi cậu có thích câu cá không
tớ câu cá giỏi cực nên kể cậu nghe về câu cá nhé
đầu tiên là chọn thính, mỗi loại cá phải dùng một loại thính có mùi thơm khác nhau để dụ đến
dùng mồi riêng thật ngon móc vào lưỡi câu
khi cá cắn câu, cá nhỏ thì giật vèo cái là lên bờ, hết đời con cá
nhưng cá to thì khác, giật mạnh có thể gãy cần, đứt cước mất toi như chơi
nên khi cá to mắc câu là phải thả cước cho cá chạy
con cá cứ cùng miếng mồi và cái lưỡi câu trong mồm chạy mải miết tưởng là đã thoát
nhưng đến khi nó đau và mệt nhoài thì chỉ việc thu cước lại là nó ngoan như một con cá bé
lại búng phát lên bờ
Lá mau mắn liên kết chuyện đau lòng của tôi gần đây với chuyện Cá mú của anh ta …
nhưng cậu khác con cá vì cậu là con người, lại là bạn tớ – một người câu giỏi nên việc của cậu là chỉ việc đưa tay tháo cái lưỡi câu ra và lại làm một con cá tung tăng trong hồ nước cuộc sống của cậu
đừng vẫy vùng, đừng cố ôm sự tổn thương mà lao đi cho đến khi mệt nhoài
để rồi bất lực để người ta kéo lên bờ như con cá nhé
mọi thứ dễ hiểu thôi mà hihi
cậu cứ đi loanh quanh trong khu rừng cảm xúc của mình mà chẳng bao giờ có một cái la bàn nào chỉ được hướng của đúng sai bên cạnh thì chỉ có kiệt sức thôi
ok rồi nhé, hít một hơi thật sâu rồi thở ra nhẹ nhẹ, ngủ dậy và bắt đầu mọi thứ như một con cá thôi
tất nhiên khi ăn cậu sẽ lại thấy hơi đau đau do vết lưỡi câu chưa lành
nhưng sẽ nhanh thôi
cậu có biết những con cá khôn ngoan thoát khỏi lưỡi câu thế nào không
khi đã chạy đủ xa, khi người câu đang chắc mẩm con cá vẫn đang dần kiệt sức để đợi lôi nó lên, nó lao ngay vào một bụi gai góc, cọc ngầm dưới nước quấn mấy vòng
khi nó quấn vào như thế cước sẽ lỏng ra
lưỡi câu rất dễ để bị tuột ra/chứ sợi dây lúc nào cũng đủ căng thì không thể nào tuột được lưỡi
đen cho con cá đến mức lưỡi đóng quá sâu mà không thể tuột ngay cả khi nó quấn quanh cái cọc
thì khi người câu gắng sức kéo con cá giờ đã là cái cọc về thì cố bao nhiêu cũng chỉ đến đứt cước thôi
kết quả cuối cùng là con cá đều thoát được người câu
đen lắm thì nó vẫn phải mang cái lưỡi câu đứt bên người, nhưng những con đấy khôn lắm, chẳng mấy khi câu lại được
tớ từng bắt được con cá còn dính cả cái lưỡi câu nhưng nó vẫn khỏe re
cái gì cũng có giá của nó
nó khôn ngoan hơn, mạnh hơn
tớ nghĩ cái lưỡi câu dần dần chẳng còn làm đau được nó nữa đâu
không thì cậu cứ nghĩ đơn giản hơn, như chuyện những hòn sỏi vỡ của tớ ý
ừ, có những con cá khác không tìm được chỗ nào quấn sợi cước, nó vẫn giả vờ để người câu kéo vào nhưng ngay khi giơ vợt ra nó cố hết sức lao ra
và bọn này thoát cũng nhiều
Lá là người ủng hộ tôi trong nhiều quyết định rồ dại. Lá cũng là người mắng nhiếc hoặc giả lơ khiến tôi lo cuống lên nếu tôi cố tình làm tổn thương mình. Tôi đã nói một lời với anh ấy “may mắn mà tớ có cậu”. Tôi sẽ kể từng câu chuyện, mỗi một người quan trọng trong đời tôi. Đầu tiên là Phạm và Lá.
(Ciin, 14/11/2013)