CHẬM LẠI

Câu hỏi của chị rơi tõm vào sự xấu hổ vô bờ khi nàng hướng cái nhìn sau hàng mi cong dài xuống đất và từ khóe mắt nàng một giọt nước mắt trong suốt tuột rơi xuống đôi bờ môi cong và mịn như cánh hoa.

Câu hỏi của chị rơi tõm vào sự xấu hổ vô bờ khi nàng hướng cái nhìn sau hàng mi cong dài xuống đất và từ khóe mắt nàng một giọt nước mắt trong suốt tuột rơi xuống đôi bờ môi cong và mịn như cánh hoa.

Chị bực bội dắt xe khỏi bãi gửi để bước nhanh khỏi những cái nhìn dò xét của mấy người đồng nghiệp. Hôm trước có người còn cố tình hỏi chị “bao giờ thì ra tòa?” khiến mắt chị nổ đom đóm. Rõ dở hơi chưa, đời nhiều đứa rảnh rang để cấu véo, cắn xé vào vết thương không đủ thời gian để lên da non của người khác quá. Càng ngày chị càng ít nhìn vào mắt người khác. Nếu cần thì chị sẽ nhìn vào sống mũi, sống mũi không lừa dối ai cả nhưng chị thì có thể lừa dối người đối diện – vì người ta cứ ngỡ chị đang nhìn thẳng vào đôi mắt người ta.

Tháng 2, trời đầy sương giá cái buốt lạnh đậu trên những nháng bàng khô cong phơi giữa trời đen ngòm và cẩu thả. Chút mưa bay bay càng làm phố xá băng lạnh và nhuốm màu bực bội. Chị cố vít ga để chen chúc ra khỏi mấy hàng xe ngang dọc vô ý vô tứ. Tắc đường là món bình dân thường ngày của Hà Nội và chị ăn nó từng ngày. Chị cố giữ để trái tim thôi thổn thức khi nghĩ về người đàn ông đã yêu thương gần chục năm qua, nghĩ về lá đơn ly hôn còn trong ngăn kéo, nghĩ về lời xin lỗi lúng túng muộn màng trong khoảng khắc anh biết mình sắp đánh mất người đàn bà và  những đứa con bé bỏng của mình. Chị ngang qua những ánh mắt nhuốm chất màu thờ ơ, vô cảm và cơ học đến ám ảnh. Chị cố về nhà thật nhanh nhưng cũng chẳng muốn về nhà. Bất chợt phía trước chị vài mét xuất hiện một đốm voan trắng bồng bềnh trôi trên con đường và dòng sông người ảm đạm. Cô gái nhỏ nhắn có dáng đi vội vã và hơi xiêu vẹo ẩn mình trong chiếc đầm voan trắng tinh khôi, nhìn nàng như cô dâu. Mái tóc nàng tết thành một dải sam điểm những bông hoa liti, tay nàng xách một bó hoa hướng dương vàng óng và nàng lênh khênh trên một đôi cao gót cỡ 12 phân. Vậy là nàng thu hút mọi ánh nhìn của những người đi đường, mọi ánh mắt trôi qua nàng và mất hút như một chấm màu nhạt nhòa.

–          Em có muốn đi nhờ không?

Chị buông một câu hỏi mà không suy nghĩ gì. Nàng chững lại một giây ngắn ngủi rồi nhoẻn cười, chị nhớ rằng nụ cười đẹp như một viên sỏi sáng lóng lánh trong lòng suối.

–          Tốt quá ! Em cần lắm !

Vậy là chị chở nàng.

–          Sao lại cho em đi nhờ ạ?

–          Vì đôi giày cao gót. Chắc em đi cực lắm. Em là cô dâu à?

Chị hỏi chơi thế thôi. Chị nghĩ rằng nàng sẽ nói là vì nàng đi biểu diễn văn nghệ, nhưng nàng cười như tiếng gió

–          Vâng ! Em đến lễ cưới

Chị giật mình. Có cô dâu nào đi bộ đến lễ cưới không? Cô nàng đùa chị à? Chị định phản bác lại nàng như thể luật sư tìm ra một sự bất hợp lý quá đáng trong lời khai của đương sự giữa phiên tòa, nhưng chị giữ lại thắc mắc sau môi.

–          Chị tham dự lễ cưới của em được không? Chúng em chẳng có bạn bè gì

Chị định bật ra “ĐIÊN À? CÔ NGHĨ TÔI TIN CÔ À?” như cái cách gần đây chị thường hay bật lại mọi người nhưng chị lại im lặng. Chị thấy ngạc nhiên vì sự kìm nén của mình. Chị chỉ muốn nàng không phải vặn vẹo trên đôi cao gót 12 phân và ngoài cái xe cà tàng từ hồi mới cưới của mình thì chị chẳng có tài sản gì đáng để cô nhóc này lừa đảo.

–          Sao chú rể không qua rước em về dinh? Sao em lại đi bộ cực thân thế?

–          Anh ấy không thể đi được chị ạ. Em đi taxi cho đến khi tắc nghẽn đường và phải cuốc bộ. May mà em gặp chị. Vì vậy em sẽ kịp giờ hành lễ.

Chị chua chát nghĩ “vậy là cô nàng sẽ đeo bám tôi đến khi hoàn thành nhiệm vụ rồi”. Bọn trẻ dở hơi này, chị rủa mình điên tham gia vào cái trò của lũ trẻ ranh, có lẽ cha mẹ chúng cấm cản nhưng chúng vẫn cố kiết cưới nhau đây mà, có khi chúng còn là một cặp đồng tính cũng nên. Lũ trẻ giờ dạy thật khó. Chị định trả nàng xuống một trạm dừng nhưng hình ảnh xiêu vẹo của nàng và bàn tay nhỏ nhắn mát rượi đang bám lấy eo chị làm lòng chị nguôi đi. Thì thôi đành đưa nó đến lễ cưới rồi chuồn sớm. Suốt quãng đường nàng nỉ non kể về chú rể – chàng bạch mã hoàng tử mà chị dù có thời đam mê những truyện cổ tích cũng không vẽ nổi ra, về lễ cưới và về những tháng ngày yêu đương nồng nàn.

–          … Chúng em đều mồ côi nhưng em được nhận nuôi còn anh thì không được … lúc em tự tử thì anh đưa em vào bệnh viện và truyền máu cho em … chúng em yêu nhau như thế … May mắn là anh ấy chị ạ …

Những câu chuyện cổ tích không làm rung động lòng chị nhiều lắm chị muốn nói với nàng về cuộc hôn nhân không suôn sẻ của mình kể từ khi những đứa con chào đời và kết cục đáng buồn trong ngăn kéo nhưng sự say mê của nàng khiến chị dừng lại.

Ừ thôi thì, cứ say đi!

Đám voan trắng reo vui khi nóc nhà thờ trắng tinh lọt vào tầm mắt của hai người. Ah! Một đám cưới ở nhà thờ. Chị là tín đồ đạo Phật nên chưa được dự một đám cưới của người Thiên Chúa. Nhà thờ màu đá trắng, vút cao lên trên những vòm cây xanh mướt mát. Từ bãi xe nhưng chị đã thấy mùi thơm từ những đóa hoa Ly ly, hoa hồng ngào ngạt tỏa hương, mùi của những cây nến thơm cháy lấp lánh và những tiếng hát du dương mà chị không hiểu ca từ. Nàng trong lúc chờ chị đưa xe vào bãi đã chỉnh trang lại váy áo, đóa hoa hướng dương. Cô dâu xinh đẹp xuất hiện trong gương mặt thánh thiện và cái nhìn buồn man mác.

–          Em có hạnh phúc không?

Câu hỏi của chị rơi tõm vào sự xấu hổ vô bờ khi nàng hướng cái nhìn sau hàng mi cong dài xuống đất và từ khóe mắt nàng một giọt nước mắt trong suốt tuột rơi xuống đôi bờ môi cong và mịn như cánh hoa. Chị thề là chị đã ngay lập tức tin rằng chị gặp được ở gương mặt đẹp kia một nỗi buồn thăm thẳm. Nhưng cũng trong khoảnh khắc ấy nàng ngước lên nhìn chị với gương mặt tràn ngập hạnh phúc của cô dâu trong ngày cưới.

–          Vâng ! Em HẠNH PHÚC ! vì ĐÓ LÀ ANH ẤY.

Chị im bặt, đó là những lời của chị trong lễ thành hôn gần mười năm trước …

–          Chị nắm tay em vào nhà thờ nhé? Quy tắc là phải có ai đó dắt em đi

Chị nắm tay nàng đưa vào ngôi nhà của Chúa. Hương hoa tràn ra không gian mênh mông, những cái nến trắng cháy lấp lánh, màu trắng trùm lên mọi vật, dường như trong cả bài thánh ca mà chị không hiểu ca từ. Nhưng … không như những gì chị nghĩ, không giống trên phim, không có chú rể với áo vest đang chờ đón cô dâu nơi bục cao, những vị khách không chào đón cô dâu xinh đẹp đang bước trên thảm hoa hồng. Tất cả đã tự nó lạ lùng như khi chị gặp Đám Voan Trắng trôi trên dòng sông người. Tất cả đọng lại những giọt trầm buồn trong bài thánh ca bên cỗ quan tài để mở. Lòng chị trào lên một cơn chấn động sau những giây phút lặng cứng và đôi chân như ghim vào khung cửa. Một chàng thiếu niên có gương mặt mềm mại, xinh đẹp và xanh xao đang ngủ giữa ngàn hoa trắng. Cô dâu đã thoát khỏi tay chị để bước những bước dài, dứt khoát về phía bục. Dường như không ai nhận ra sự có mặt của nàng, bước chân nàng nhẹ như khói và được nâng lên bằng đôi cánh tay của tình yêu. Bài thánh ca vẫn vang lên đều đặn như dòng sông mềm mại chảy qua tâm trí chị không dừng lại. Chị có câu trả lời mà chị chẳng bao giờ mong về Đám Voan Trắng bé bỏng phía xa. Chị quay đầu bỏ đi thật nhanh.

Trời thảng một cơn mưa mùa xuân. Chị cất xe vào bãi gửi khi đã khá muộn. Chồng chị đón vợ với cái lườm nhẹ

–          Sao không báo về muộn để anh chờ cơm? Em ăn chưa? Con ăn no và ngủ với Bà rồi em khẽ khàng thôi

Chị chẳng nói được gì ngã vào vai anh nức nở như kẻ lần đầu biết khóc.

 

ĐỂ HẾT …………

–          Này ! con bé này rõ dở hơi, lũ trẻ con giờ khó hiểu quá. Bố mẹ nuôi nấng bao nhiêu năm thì chẳng thương, không được ngày báo hiếu lại đi nhảy cầu chết theo thằng người yêu tật nguyền. Con điên !

Chị nghe được cô bé cùng phòng đang xem một mẩu tin réo rắt với thái độ khó chịu. Một người khác chép miệng – “tin này cũ từ ngày hôm kia rồi còn đọc à? Làm việc đi”

Chị vội bật một trang báo mạng và tra phần tin của ngày hôm kia, đập vào mắt chị là tit báo to đùng “Cô gái gieo mình trên sông Hồng theo người yêu đã tử nạn vì đắm thuyền”

Những con chữ thay nhau chạy nhảy trên màn hình vi tính, người ta đăng cả bức ảnh cô gái xinh đẹp, nhỏ nhắn tết dải đuôi sam có nụ cười như đóa san hô mịn màng – Đám Voan Trắng

Trái tim chị đập loạn. Chị kéo vội ngăn kéo bàn và xé vụn lá đơn còn tươi mùi mực ký ./.