Ta chạm tay vào em
Nỗi buồn loang ra trên mặt hồ tình yêu đơn phương câm lặng
Gem …
Xin đừng tỏ ra dễ thương
Hoặc đôi khi bình tĩnh và lạnh lùng đến lạ
Sự vô tình của em khiến tan mềm băng đá
Gem … của … TA
Em có sợ sự cô đơn?
Đằng sau lớp vỏ bọc của người-di-chuyển?
Em có cần bến đỗ? – với em là nhàm chán hay bình yên?
Ôi GEM ! cách ta gọi em …
buồn như ẩn số
Buồn như những ngày đông nắng vỡ vàng trên phố
những chiếc sơ mi phẳng phiu em cất trong ngăn tủ
những đôi dày bụi dọc đường mưa
Em có nghĩ là số phận đẩy đưa?
hay chỉ là trò đùa vô nhân tính?
Tệ hơn cả là ta không hề muốn tỉnh
Giấc mơ nào trải suốt được ngàn năm
Và nụ hôn của người mới ghé thăm
Sẽ đánh thức em qua cơn mộng mị
Khi giấc mơ tan Gem sẽ ẩn mình rất kỹ
Trốn vô cùng trong cái gọi “Tình-Yêu”
Ta có muốn cho đi, Em có nhận bao nhiêu?
Em trả lại cả bầu trời tan vỡ
Em trả lại trăm nghìn vội vàng nhịp thở
Gem vô tình buông tiếng gọi người-dưng
Ta chạm tay vào em
Nỗi buồn loang ra trên mặt hồ tình yêu đơn phương câm lặng
Gem …
Bình luận về bài viết này